Người muối và đời Thánh hiến
Người muối nhìn vào đại dương bát ngát Nao nức lòng nghe sóng hát du dương
Người muối nhìn vào đại dương bát ngát
Nao nức lòng nghe sóng hát du dương
Muối nôn nao và ao ước lên đường
Như con sóng cùng đại dương vùng vẫy.
Sóng chạm vào. Muối lặng mình nhận thấy
Vị mặn nồng làm khoé mắt cay cay
Muối ước mong nếm vị mặn từng ngày
Và con sóng dang vòng tay ôm muối.
Muối ngất ngây vị mặn nồng đắm đuối
Sóng vỗ về, muối hạnh phúc xiết bao
Sóng ra xa, muối lại muốn sóng vào
Muối và sóng cùng nhau lao ra biển.
Giữa đại dương muối thấy mình thân thiện
Vị mặn nồng cùng hương biển đắm say
Muối đùa vui cùng sóng biển từng ngày
Rồi tan biến như chẳng hay có muối.
Muối cùng sóng vẫn xô bờ đá cuội
Nhận ra mình mê muội tháng ngày qua
Vị mặn nồng của nước biển chan hoà
Là chính muối tan hoà vào trong đó.
Đời Thánh hiến cũng như người muối nọ
Chỉ là mình khi họ biết trao dâng
Biết hoà tan, nên một với tha nhân
Và nên một trong thân mình của Chúa!
Đời Thánh hiến chẳng bao giờ tàn úa
Khi hoà mình trong nhựa sống thần linh
Khi canh tân và biến đổi chính mình
Cùng Ngài sống như bóng hình gắn kết
Đời Thánh hiến tựa chuỗi ngày đan dệt
Lưới ân tình nối kết với trời cao
Nguồn ân thiêng tuôn đổ xuống dạt dào
Nhờ cầu nối hiến trao: đời Thánh hiến
Chỉ khi nào không còn mình hiện diện
Trao thân mình tan biến giữa cuộc đời
Sống trong Ngài và nên một mà thôi
Đó là lúc cùng với Ngài hiện hữu.
Cát Trắng, FMI