Mẹ
Tạo Vật đã ban cho con người một món quà đầu tiên khi chúng ta bước vào đời.
Tạo Vật đã ban cho con người một món quà đầu tiên khi chúng ta bước vào đời.
Món quà ấy mang tên gọi thân thương: “MẸ”.
Đây là món quà vô giá, có một không hai…
Mẹ! Tiếng gọi thiêng liêng nào có gì thay thế?
Một từ giản dị chứa đựng cả đại dương.
Nước từ nguồn sao đong đầy tình mẹ,
Chín tháng cưu mang, với ân nặng nghĩa dày!
Từ cái thuở nằm nôi, còn bé xíu,
Câu hát ru hời đưa con vào giấc ngủ say.
Con đâu hay ai đang dịu dàng hát,
Chỉ biết rằng người ấy rất thương con.
Lần đầu tiên con trẻ bi bô nói,
"Mẹ! Mẹ! Mẹ!" êm ái, ngọt ngào thay!
Con nhìn mẹ, đôi mắt tròn long lanh,
Rồi mỉm cười, mẹ nựng má con yêu!
Mẹ là ai? Cho con được bình yên,
Khi cuộn tròn trong vòng tay quen thuộc.
Ngủ say giấc chẳng lo đời bão tố,
Ngoài kia giông gió có lớn hơn tay mẹ?
Đến tuổi đi học, mẹ là người đón đưa,
Là cô giáo lúc con đương ở nhà.
Là người bạn khi con cần chia sẻ,
Và cứ thế, mẹ âm thầm dõi theo.
Khi con lớn, có điều gì thay đổi,
Giữa con và mẹ dường như ít gần hơn?
Với con lúc này, bè bạn là tất cả,
Mà quên rằng mẹ vẫn mãi bên con.
Lớn hơn nữa, đường đời nhiều mời gọi,
Con rời nhà để đến phương trời xa.
Thấy trống vắng mỗi khi đêm buông xuống,
Nhớ dáng mẹ… ngày nào… mỗi sớm hôm…
Nhớ lắm lắm những giọt mồ hôi nóng,
Lăn trên má, ướt làn da rám sương.
Đôi vai gầy vì dãi dầu nắng gió,
Bàn tay chai hằn dấu tháng năm buồn.
Những âu lo làm tóc mẹ ngả màu,
Sợi trắng sợi đen chẳng còn như trước.
Dấu chân chim nơi khóe miệng nở cười,
Chỉ vì con, mẹ lặng thầm hy sinh.
Ngày lại ngày, con quen dần cuộc sống,
Những tháng dài chẳng có mẹ kề bên.
Con đã lớn, trưởng thành qua năm tháng,
Nhưng trong lòng, vẫn cần mẹ, mẹ ơi!
Khi không được gần mới thấy quý biết bao
Những giây phút có mẹ luôn đồng hành
Che chở, dạy, khuyên mỗi khi con trật bước
Dù con thế nào, lòng mẹ vẫn bao dung.
Mẹ, mẹ ơi, tiếng gọi mãi thân thương,
Ai thay được bóng dáng của mẹ hiền?
Mẹ mãi mãi là vì sao tỏa sáng,
Dẫn đường con đi qua những đêm đen.
M. Anna Thảo Ly (Khấn tạm), FMI