Bốn mùa của Cha tôi
Mùa đông ấy phủ một màu băng tuyết Cha tôi đã lặng lẽ quyết ra đi Xa quê hương mái ấm tuổi xuân thì Bởi ước mơ khát khao rạng danh...
Mùa đông ấy phủ một màu băng tuyết
Cha tôi đã lặng lẽ quyết ra đi
Xa quê hương mái ấm tuổi xuân thì
Bởi ước mơ khát khao rạng danh Chúa.
Bao ngăn cách bởi khoảng trời vây bủa
Không cản được cơn sóng của tình yêu
Đến mảnh đất màu mỡ giàu phì nhiêu
Cha ôm trọn cùng nỗi niềm thao thức.
Mùa xuân ấy lòng Cha tôi rạo rực
Bao trẻ thơ thiếu vắng một niềm tin
Thiếu tình yêu, tri thức bởi cách nhìn
Nhiều đau xót Cha thầm thì thổ lộ.
Chúa đã thấu, đã nghe và mến mộ
Đã thúc bách soi sáng tỏ lộ tường
Bước cùng Cha trên ngóc ngách ven đường
Mỉm cười theo ngắm nhìn đoàn con nhỏ.
Chiều hạ nắng chen vào từng lối ngỏ
Lời thỏ thẻ, Chị mang giỏ ra đi
Ngược dòng Hương theo tiếng Chúa thầm thì
Đất xứ Huế rạng ngời niềm vui mới.
Sáu chị em âm thầm và chờ đợi
Một niềm tin vào Thiên Chúa tình yêu
Lòng vô biên của người Mẹ nhân hiền
Nhìn Cha tôi với biết bao trìu mến.
Hạ tắt nắng cho thu mang gió đến
Gió tình yêu mang hương mến ngọt ngào
Tình ngây ngất lòng yêu Chúa xiết bao
Con đáp trả như sóng trào biển cả.
Mẹ Vô Nhiễm từ nay bừng sáng lạ
Bởi thu đông xen lẫn cả hạ xuân
Kết nên bao hoa trái tỏa thơm lừng
Công ơn Cha con ghi từng ngày sống.
Cécilia. Ánh Hường (Tập Sinh), FMI