Liều mạng (truyện về Don Bosco)

LOUIS CHIAVARINO Từ hồi lên bốn, lên năm, cậu bé Gioan Bosco, đã có tính ham chơi. Trò chơi cậu ưa nhất là dùng một cây gậy để bắt một...


DONBOSCO2

LOUIS CHIAVARINO Từ hồi lên bốn, lên năm, cậu bé Gioan Bosco, đã có tính ham chơi. Trò chơi cậu ưa nhất là dùng một cây gậy để bắt một trái cầu bằng gỗ do một đứa bạn ném. Đã nhiều lần, được ném do một bàn tay không thành thạo hoặc bất cẩn, trái cầu đã đánh trúng đầu, hoặc đánh trúng mặt cậu Gioan. Thế là cậu chạy về cầu cứu mẹ, mặt đầy máu. Mẹ cậu thấy tình trạng thảm hại đó thì bảo: – Sao con cứ đi chơi với mấy đứa bạn đó? Con không thấy chúng xấu ư? – Chính vì thế mà con đi chơi với chúng. Khi con ở với chúng nó, chúng nó tỏ ra tốt hơn và không ăn nói bậy bạ. – Nhưng rồi con trở về nhà với một vết thương ở đầu. – Đó là do không may… – Thôi được… Nhưng con đừng đi chơi với chúng nó nữa. – Má!... – Con hiểu má nói gì chưa? – Nếu để làm vui lòng má, con sẽ không đi chơi với chúng nữa. Nhưng má nên nhớ rằng khi con ở với chúng nó, thì chúng nó làm tốt tất cả những gì con muốn, và chúng không gây lộn, không ăn nói bậy bạ. Bà mẹ thấy hơi khó xử, và sợ rằng ngăn cản con làm việc thiện, cho nên sau một lúc ngần ngại, bà cho phép Gioan trở lại chơi với bọn trẻ. Như thể thấy trước sứ mạng cao trọng và lớn lao của cậu đối với giới trẻ sau này, bé Gioan chạy lại chỗ lũ trẻ đang chơi, với một chiếc băng trên trán, cậu được chờ đón và hoan hô bởi các bạn vì tính vui nhộn tràn trề của cậu. Nhưng Gioan vừa giỡn vừa nói như kêu lớn: – Xin mấy bạn giữ giùm tôi cái đầu!... ít là cái đầu của tôi! donboscoviet.net