Những ngày được làm Bác sĩ (2)

Nơi bệnh viện này, tôi thấy Chúa đang dẫn tôi đi vào muôn nẻo đường của ân huệ...


Lời Kinh tiễn ma-sơ về với Chúa

Nơi bệnh viện này, tôi thấy Chúa đang dẫn tôi đi vào muôn nẻo đường của ân huệ, giữa bao hiểm nguy Ngài tạo bao cơ hội để tôi được cộng tác với Ngài, để thực thi lòng thương xót cho mọi người, và cách riêng còn cho cả những người được thánh hiến nữa.

Khi tận mắt nhìn thấy biết bao nhiêu tu sĩ F0 điều trị tại đây, tôi chợt nhớ đến lời bài hát “Tu sĩ là người một đời theo Chúa, tu sĩ là người được Chúa đoái thương riêng… Nhờ đời tận hiến với Chúa nhân hiền, họ luôn sống vui, thoát ưu phiền, chỉ còn đức mến ngời lên trong khung trời bình yên”. Vậy mà, họ vẫn có mặt nơi đây như bao người khác! Điều này cho tôi thấy, trước mặt Chúa tiền bạc, danh vọng, chức quyền… tất cả đều như nhau. Chúng ta hơn nhau khi hiện diện trước mặt Chúa là phần đức ái khi mình còn sống trên đời.

Tâm tình gởi đến Chị Em

Một tháng trôi qua khá nhanh từ khi khoác lên mình bộ y phục của bác sĩ, qua những rụt rè buổi đầu, những lúng lúng rồi quen dần khi chăm sóc, những quặn thắt và thương cảm dành cho người bệnh, rồi tin tưởng phó dâng, tìm nguồn sức mạnh nơi Thiên Chúa. Được phép của Hội dòng, tôi tiếp tục tham gia tuyến đầu thêm một tháng nữa. Tôi muốn dành những dòng này để gửi đến quý Bà và quý Chị Em trong Dòng Con Đức Mẹ Vô Nhiễm nhiều thân thương:

Quý Bà và Quý Chị Em rất kính mến,

Chúng em biết, khi chúng em xin được tiếp tục bước vào tuyến đầu chống dịch thêm một tháng nữa, đây cũng là một niềm vinh dự nhưng cũng đồng nghĩa với việc mình đã đặt lên vai Quý Bà và Quý Chị em thêm một gánh lo âu trĩu nặng mỗi đêm về, cũng như mỗi sáng mai thức dậy. Thế nhưng, Quý Chị ơi! Mình phải tạ ơn Chúa vì Ngài vẫn gìn giữ Hội dòng mình cho tới ngày hôm nay được bình an. Sau một tháng phục vụ, Chúa cho em thấy biết bao chi thể của Đức Kitô đang cần được chăm sóc, nâng đỡ, an ủi về linh hồn lẫn thể xác. Em thấy, các y bác sĩ là những người không sống đời thánh hiến, vậy mà họ đã âm thầm hy sinh hạnh phúc riêng tư của mình vì các bệnh nhân. Họ đã giấu mình trong bộ đồ bảo hộ kín mít từ đầu đến chân mà làm việc một cách tích cực trong môi trường cách ly tuyệt đối, từ sáng tinh sương tới chiều tà, họ chỉ giao tiếp bằng ánh mắt. Trong ngày họ luôn chạy mà ít khi được đi, mỗi khi có bệnh nhân từ giã cõi đời là lòng họ đau đớn, khi thấy một bệnh nhân phục hồi lại thì đó như thêm một động lực cho họ tiếp tục dấn thân hơn.

Quý Chị ơi! Biết bao nhiêu người đã ra đi mà không người thân bên cạnh. Đặc biệt là những người cùng niềm tin như chúng ta, họ cũng không có người thân, không được đón nhận các bí tích cuối cùng, trong đó có cả những tu sĩ như chúng ta nữa. Họ lạnh lắm, họ cần một ai đó mang đến cho họ một ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn họ bằng lời cầu nguyện, bằng tình thương, bằng sự quan tâm chăm sóc, bằng lời khích lệ động viên để tinh thần được phấn chấn hơn chứ không bi quan… Họ rất cần! Thế nên, chị em chúng em rất cần Quý Bà và Quý Chị Em tiếp sức cho chị em chúng em bằng lời cầu nguyện và hy sinh. Nguyện xin Chúa luôn gìn giữ Quý Chị Em trong Hội dòng của chúng ta.

Nt. Maria Trinh Nhan, FMI