Ngày biết ơn

Đêm tĩnh mịch... “Hôm nay, mẹ có vui không?”. Một câu hỏi tưởng tượng vượt xa không gian mười mấy tỉnh thành và thời gian này chắc mẹ đã ngủ say... Trên thực tế tôi chưa bao giờ hỏi như vậy...


Chạy trưa để hoàn thành những tấm thiệp cho kịp các bé mang về nhà tặng mẹ. Cô giáo nhỏ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đặt tay xuống đếm đến tấm thiệp cuối cùng. Định quay ra đi rửa mặt cho tỉnh táo, cô lướt nhanh qua dòng chữ in trên tập giấy đủ màu sắc: “Con yêu Mẹ”. “Đó là điều con đã làm được!”, nhưng không, đó không phải là ý nghĩ đầu tiên của cô giáo. Đôi mắt sáng lên như bừng tỉnh, cô đặt một dấu hỏi lớn trong đầu: “Này, 08/03 này làm gì cho mẹ mày chưa?”. Nhìn mọi thứ xung quanh vẫn đang ngủ, tim cô rú lên một cách nặng nề rồi quẹt nước mắt tiếp tục cho công việc của buổi chiều hôm ấy...

Đêm tĩnh mịch... “Hôm nay, mẹ có vui không?”. Một câu hỏi tưởng tượng vượt xa không gian mười mấy tỉnh thành và thời gian này chắc mẹ đã ngủ say... Trên thực tế tôi chưa bao giờ hỏi như vậy...

Tôi trở về chính mình...

Dòng nhật ký tối nay thật đặc biệt, nó không phải được bắt đầu bằng những dòng chữ "thứ, ngày, tháng, năm" như những buổi tối bình thường khác. Thay vào đó là nét chữ vội vàng, nguệch ngoạc đến từ những con số. Tôi đang làm một phép trừ, phép trừ mà kết quả biểu thị cho cả cuộc đời của một con người. Hai không hai ba trừ một chín năm chín. Tôi đang tính tuổi của mẹ. Sáu tư là tuổi cuộc đời, tuổi của mẹ tôi. Một cái tuổi tóc bạc mà đáng lẽ ra được ngồi thảnh thơi với những công việc nhàn hạ, thì mẹ tôi lại tạm gác điều hạnh phúc đó và đang còn bôn ba ngày hai bữa ngoài chợ...

Lật qua một trang mới, tôi can đảm viết ra những lời muốn nói với mẹ:

Mẹ ơi, hai mươi mấy năm được làm con của mẹ, nhưng có rất nhiều lần “ngày hôm nay” con thực sự chưa thể nói “biết ơn mẹ”. Có một người đã nói với con: “Mẹ chúng ta có rất nhiều BẰNG: BẰNG lòng, BẰNG hy sinh, BẰNG kiên nhẫn, BẰNG tế nhị, BẰNG chịu khổ”. Con xúc động biết bao vì con nghĩ rằng những tấm bằng đó đều phải được loại xuất sắc và trên cả tuyệt vời mẹ ạ. Mẹ có biết không, khi con hoàn thành chương trình đại học, mẹ và những người thân trong gia đình đã vui biết bao. Thế nhưng làm sao con có thể ví sánh với tấm bằng thật to lớn và vĩ đại của mẹ được. Một tấm bằng của con chỉ cần thức đêm để học bài mấy hôm là có thể đạt được. Nhưng tấm bằng vô hình của mẹ là cả một cuộc đời cố gắng mà cho đến nay mẹ vẫn chưa biết mình có thể hoàn thành nó khi nào...

Con đã quên rằng, trong từng khoảnh khắc, lúc cùng cha buôn bán làm ăn, chịu cái nắng cái mưa để gieo mạ từng mẫu đất, mẹ vẫn bằng lòng lặp đi lặp lại công việc đó để tương lai có thể lo kinh tế cho gia đình và chi phí học hành cho con cái.

Con đã quên rằng, khi nhìn theo bóng mẹ, trong từng khoảnh khắc: lúc rửa bát, dọn dẹp, nấu ăn hay thức khuya, dậy sớm đến mức thấy đôi mắt mẹ không còn chút năng lượng nào; mẹ vẫn chịu khó nở nụ cười trên môi vì mẹ không muốn con phải cực khổ chút nào và để con có giờ học bài nhiều hơn.

Con lại quên rằng, lúc con đòi hỏi mẹ mua cái này cái kia cho bằng bạn bằng bè, thì con lại chẳng kịp nhìn về đôi tay gầy gò và thô ráp của mẹ. Đơn giản vì công việc, và sâu xa hơn, mẹ chẳng muốn mưu cầu một đôi tất ấm mùa đông khi con cái chưa có đủ áo ấm để mặc đến trường.

Con đã quên rằng, khi con ra đời và được học hành đàng hoàng, đứa con này đã vô tình thốt ra rất nhiều ngôn từ thô kệch rằng “hôm nay, con lại nổi giận với mẹ”. Mẹ vẫn kiên nhẫn và tế nhị, chỉ cười thôi và nói “ừ, không sao, vì mẹ đang mơ những ước mơ tươi đẹp của con, chứ không phải ước mơ của mẹ”.

Con lại quên rằng, khi người ta cho con dù một chiếc kẹo thôi, con đã cười và cảm ơn họ ríu rít, nhưng khi cuộc đời quay lại đối xử tệ bạc, con vẫn chưa thể thốt nên hai từ “cám ơn” mặc cho mẹ ôm con trong lòng và vỗ về, an ủi...

Mẹ ơi, con không biết lúc này đã quá trễ hay chưa nhưng con xin lỗi vì bấy lâu nay con vẫn chưa thể yêu thương mẹ hết lòng. Con đã hiểu rằng để con trưởng thành như ngày hôm nay, mẹ đã phải hy sinh rất nhiều vì con. Con mong rằng, từ bây giờ mẹ hãy yêu lấy chính bản thân mình, hãy tự do mơ những ước mơ tươi đẹp của riêng mình, mẹ hãy đòi hỏi cho mình bất cứ điều gì mẹ muốn và mẹ hãy luôn là người phụ nữ vĩ đại và đẹp đẽ trong trái tim con.

Bạn ơi, bạn có biết hôm nay là “ngày biết ơn” không? Hôm nay tôi cũng vừa mới biết... Thực ra thì, mỗi ngày bước tới đều là một ngày chúng mình cần biết ơn. Hãy nói ra khi con tim ta đang có cơ hội được cảm nhận và khi đôi chân đang kịp bước tới với những người đã cạnh bên mình ngày hôm nay.

Thanh tuyển Sài Gòn, FMI    

-Lưu ghi ngày Quốc tế phụ nữ 8/3/2023-