Hành trình trở về

Tâm hồn tôi được tĩnh lặng, thân xác được nghỉ ngơi. Tôi có nhiều thời gian để nhìn lại, để hồi tâm và nhận ra mình như người con hoang đàng đi xa Chúa bấy lâu nay.


“Con nay trở về, trở về cùng Chúa, Chúa ơi. Con nay trở về, lòng sầu thống hối khôn nguôi. Muốn khóc cho một niềm tin đã trót bao phen ngã nghiêng. Bước chân hoang đàng, đây bến yêu thương tình đáp tình” (Con nay trở về, sáng tác: Hùng Lân)

Sau hơn hai tuần trở về Nhà Mẹ bồi dưỡng, tĩnh tâm, học tập, tôi được trải qua một hành trình trở về trên con đường thiêng liêng. Tạ ơn Chúa vì những cơ hội Chúa ban cho tôi qua tuần tĩnh tâm này. Tâm hồn tôi được tĩnh lặng, thân xác được nghỉ ngơi. Tôi có nhiều thời gian để nhìn lại, để hồi tâm và nhận ra mình như người con hoang đàng đi xa Chúa bấy lâu nay.

“Bao năm trôi qua hồn con lạc bước đi xa, quên bao ơn Cha trầm kha bể đắm bao la. Nay con ăn năn hồi tâm thống hối bao lỗi lầm, đền bù bất xứng bao năm, quyết tâm trở về Cha lành”. (Hãy trở về, sáng tác: Ngọc Kôn)

Tôi nhìn lại mình và thấy rõ tôi là tên đầy tớ tồi tệ và biếng nhác đem chôn giấu nén bạc Chúa trao xuống dưới đất (x. Mt 25, 24-27). Những ân huệ Ngài ban: thời gian, sức khỏe, khả năng học tập, … tôi đã phí phạm, phung phí tài sản của Chúa trao phó (x.Lc 15, 13). Tôi cảm thấy hổ thẹn với lòng mình, và không dám đối diện với Chúa.

“Con mãi là đầy tớ bất trung khi ân huệ Ngài con giữ cho riêng mình”. (Tất cả là hồng ân, sáng tác: Lm Huy Hoàng).

Và trong lòng tôi vang vọng lên lời ca: “Hãy trở về, trở về với Cha nhân lành. Hãy trở về, trở về để sớm hồi sinh. Hãy trở về, trở về sống trong an bình, trở về, trở về để mãi sống trong ân tình”. (Hãy trở về, sáng tác: Ngọc Kôn).

Lời mời gọi thôi thúc trong lòng tôi nhưng cùng với nó là mặc cảm tội lỗi, là sự hổ thẹn, cùng với nỗi sợ hãi không dám trở về, vì không can đảm không dám đứng lên, vì thiếu lòng tin vào ơn tha thứ. Tôi không tha thứ cho mình nên không dám tin Chúa sẽ tha thứ cho mình. Đó là một cuộc chiến đấu thiêng liêng để chọn lựa trở về hay tiếp tục ở trong vũng lầy của tội lỗi. Muốn và không muốn. Một cuộc đấu tranh, một sự dày vò trong tâm hồn. Đó là một khoảng thời gian nặng nề. Đó là một sự thử thách, một khó khăn rất lớn mà tôi phải đối diện, phải trải qua và phải đưa ra quyết định.

Lúc này đây, lời của Thánh vịnh 32 thật đúng với tâm trạng của tôi:“Bao lâu con lặng thinh không thú lỗi, thì gân cốt rã rời, cả ngày con gào thét. Vì ngày đêm con bị tay Ngài đè nặng, nên sức lực hao mòn, như bị nắng mùa hè thiêu đốt. Bởi thế, con đã xưng tội ra với Ngài, chẳng giấu Ngài lầm lỗi của con. Con tự nhủ: “Nào ta đi thú tội với Chúa”, và chính Ngài đã tha thứ tội vạ cho con”. (Tv 32, 3-5)

Tôi mang tâm tình của người con hoang đàng tự nhủ với lòng mình: “Thôi, ta đứng lên, đi về cùng cha và thưa với người: “Thưa cha, con thật đắc tội với Trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con cha nữa” (Lc 15, 18-19).

Tạ ơn Chúa đã ban ơn can đảm cho tôi để tôi dũng cảm đối mặt với nỗi sợ hãi, để dám đứng dậy trở về cùng Chúa sau khi vấp ngã. Tôi đến Chúa qua Bí Tích Hòa Giải và tâm hồn tôi sung sướng vì được giải thoát, được tha thứ mọi lỗi lầm. Và tôi muốn hòa chung với tâm tình của Thánh Vương Đavít qua Thánh Vịnh 50:

Lạy Thiên Chúa, xin lấy lòng nhân hậu xót thương con,

mở lượng hải hà xóa tội con đã phạm.

Xin rửa con sạch hết lỗi lầm tội lỗi con, xin Ngài thanh tẩy.

Vâng, con biết tội mình đã phạm, lỗi lầm cứ ám ảnh ngày đêm.

Con đắc tội với Chúa, với một mình Chúa, dám làm điều dữ trái mắt Ngài.

Như vậy, Ngài thật công bình khi tuyên án, liêm chính khi xét xử.

Ngài thấy cho: lúc chào đời con đã vương lầm lỗi, đã mang tội khi mẹ mới hoài thai.

Nhưng Ngài yêu thích tâm hồn chân thật, dạy con thấu triệt lẽ khôn ngoan.

Xin dùng cành hương thảo rảy nước thanh tẩy con, con sẽ được tinh tuyền;

xin rửa con cho sạch, con sẽ trắng hơn tuyết.

Xin cho con được nghe tiếng reo mừng hoan hỷ,

để xương cốt bị Ngài nghiền nát được nhảy múa tưng bừng.

Xin ngoảnh mặt đừng nhìn bao tội lỗi và xóa bỏ hết mọi lỗi lầm.

Lạy Chúa Trời, xin tạo cho con một tấm lòng trong trắng,

đổi mới tinh thần cho con nên chung thuỷ.

Xin đừng nỡ đuổi con không cho gần Nhan Thánh,

đừng cất khỏi lòng con thần khí thánh của Ngài.

Xin ban lại cho con niềm vui vì được Ngài cứu độ,

và lấy tinh thần quảng đại đỡ nâng con;

đường lối Ngài, con sẽ dạy cho người tội lỗi, ai lạc bước sẽ trở lại cùng Ngài.

Lạy Thiên Chúa con thờ là Thiên Chúa cứu độ,

xin tha chết cho con, con sẽ tung hô Ngài công chính.

Lạy Chúa Trời, xin mở miệng con, cho con cất tiếng ngợi khen Ngài.

Chúa chẳng ưa thích gì tế phẩm, con có thượng tiến lễ toàn thiêu, Ngài cũng không chấp nhận.

Lạy Thiên Chúa, tế phẩm dâng Ngài là tâm thần tan nát, một tấm lòng tan nát giày vò, Ngài sẽ chẳng khinh chê.

Xin rộng lòng tuôn đổ hồng phúc xuống Xi-on, thành lũy Giê-ru-sa-lem, xin Ngài xây dựng lại.

Bấy giờ, Ngài vui nhận tế phẩm luật truyền, lễ vật toàn thiêu, lễ vật hiến tế. Bấy giờ, thiên hạ giết bò tơ dâng trên bàn thờ Chúa.

Và mỗi ngày tôi vẫn muốn thốt lên:

Tạ ơn Chúa vì Chúa nhân từ, muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương” (Thánh Vịnh 118, 1)

Maria Quỳnh Anh (Khấn tạm), FMI