Bài học từ một "người bạn"...

Thời gian trôi thật là nhanh, mới đó mà đã bốn năm Nó được gọi là Thanh Tuyển Con Đức Mẹ Vô Nhiễm. Ba năm ở Huế là ba năm Nó gặp chú...


Thời gian trôi thật là nhanh, mới đó mà đã bốn năm Nó được gọi là Thanh Tuyển Con Đức Mẹ Vô Nhiễm. Ba năm ở Huế là ba năm Nó gặp chú trên chiếc cầu trên đường từ nhà Dòng đến trường. Chú hay ngồi ở bên này cầu vào buổi sáng và chuyển về phía kia cầu vào buổi trưa-chiều. Nhớ ngày nào mới gặp hình ảnh chú, Nó đã thắc mắc đủ điều: Ai vậy nhỉ? Tại sao lại ngồi ở đấy? Bán cái gì à? Ngồi cả buổi thì đủ sống không? Những điều đó chỉ được giải đáp khi Nó dừng xe đạp lại, hỏi thăm chú. À, thì ra căn bệnh tai biến đã lấy đi cái chân của chú, làm liệt cái dây thanh quản nên nói cũng trở nên khó khăn với chú. Chú ra ngồi ở cầu, gần chỗ tàu hay đi ngang để xin giúp, người cho 5, người cho 7 đồng kiếm ổ bánh mì tự nuôi thân đỡ đi gánh nặng cho mệ già ở nhà. Mỗi lúc có tàu chuẩn bị chạy, chú vịn chiếc nạng đến xin từng người: có người cho, có người không. Thời gian lâu rồi mọi người thấy quen. Thảo nào, chỉ có mình Nó là tò mò. Thế là từ đó trở đi, mỗi lần đi qua, các chị trong nhà và Nó đều cười chào chú. Chú cũng đáp lại bằng nụ cười, cái vẫy tay chậm chậm của người đã lớn tuổi lắm rồi. Thật hiền từ. Nó ước được giúp chú cái gì đó nhiều hơn để chú không phải lúc nào cũng ra chịu cái mưa lạnh hay cái nóng bức của Huế vào những buổi trưa hè, chiều đông buốt rét. Nhưng vô ích, chị bảo chính chú cũng ý thức không thể làm gì khi tay, chân đều không nghe lời vậy thì làm sao có thể giúp chú. Đúng vậy, Nó không thể tìm cho chú một cái “cần câu” để chú kiếm sống bằng sức lao động như bao người. Nó chỉ có thể giúp được chú những gì có thể thôi, mà chính Nó thật sự cũng không biết chú đang cần gì nữa.

Có lần, các chị trong nhà đến thăm chú, tặng chú ít gạo rồi vẽ cho chú biết cảm ơn ông Trời, tạ ơn Thượng Đế, chú vui lắm. Chú cũng bắt chước cầu nguyện mỗi ngày. Lần khác, chú hỏi Nó tên gì. Nó đã đọc thật chậm tên Nó cho chú nghe nhưng chẳng hy vọng chú sẽ nhớ. Vì trong câu chuyện của chú kể có hình ảnh của cha, của thầy, của chị nhưng không tên và Nó cũng sẽ nằm trong cái danh sách ấy.

Một ngày nọ, trên đường đi học về, Nó thấy chú giơ tay như gọi Nó dừng lại rồi nói một cách khó khăn:

  • Chị…chị cho chú cái… cái mũ… Cái mũ này rách hết rồi….

Chú vừa nói vừa lấy cái mũ đang đội trên đầu xuống chỉ chỗ rách. Ừ nhỉ, rách hết rồi. Hay là cho chú mũ của mình? Nó đã nghĩ ngay như vậy. Vài giây suy nghĩ, Nó bảo mình thôi để mua mũ mới cho chú. Cái giọng nói lắp của chú với cái nét mặt khó khăn khiến Nó thấy xót. Về nhà, Nó xin chị mua ngay một cái mũ và hớn hở đem tặng chú. Chắc chú sẽ vui lắm. Rồi một ngày, hai ngày, một tuần trôi qua, chú không đội cái mũ ấy. Các chị hỏi Nó buồn không? Buồn ư? Dĩ nhiên có, Nó thắc mắc mà cũng tự an ủi mình bằng ý nghĩ chắc chú cho ai đó cần hơn rồi. Nó cười trừ.

Vào năm ba, việc học làm Nó trôi theo những giáo án của nhà trường chỉ kịp dành một lời thăm sức khỏe hay cười chào khi đi ngang chú mà thôi. Hôm nào, Nó đột nhiên thấy chú đội chiếc mũ ngày ấy, lòng Nó mừng rơn. Các chị chọc chú có mũ đẹp, chú cũng cười thế thôi. Thì ra chú đã cất nó cho đến bây giờ, khi cái mũ kia quá rách mới lấy ra đội. Có cái mới không có nghĩa là bỏ cái cũ. Chú biết mình nghèo.

Hôm nay, Nó dừng xe lại cạnh chỗ chú ngồi, hỏi thăm chú lâu giờ hơn. Bất ngờ, chú đọc thật chậm, thật rõ tên Nó…

Giây phút ấy, Nó tái mặt. Như có cái gì vừa tạt vào quả tim Nó: xót xa mà hạnh phúc. Chú, một người Nó chưa từng nghĩ sẽ nhớ tên một đứa bình thường như Nó mà lại gọi tên Nó sau cả năm trời. Chú đã trân trọng từng người đến với chú, trân trọng từng món quà người ta tặng cho mình.

Nó nhớ Chúa. Chú mà còn nhớ Nó huống gì là Chúa, Đấng đã biết, đã chăm sóc Nó từ ngày Nó chưa có. Thế mà đã bao lần Nó ngước nhìn Chúa và dặn Ngài: Chúa đừng quên con nhé! Chúa công bằng biết mấy khi trao cho Nó khả năng quên. Nó đã rất mau quên những con người đã từng sống, từng gặp Nó và Nó nghĩ người ta cũng sẽ như thế thôi bởi Nó chỉ là một người trong hàng tỉ người mà. Cảm ơn chú đã làm Nó bừng tỉnh. Nó phải tin tưởng hơn Chúa rằng Ngài một giây phút nào quên Nó và Nó chắc cũng phải học cách nhớ thôi.

Lần này, Nó tặng chú một chuỗi nhỏ có hình Chúa, chỉ cho chú biết đây là Giêsu, Chúa của Nó đấy. Còn đây là Mactino, bạn của Nó. Chú đeo vào tay rồi cười, cảm ơn Chúa và lặp lại theo Nó: cảm ơn Chúa Giêsu.

Đã từ bao giờ, Nó xem chú là người nghèo của Chúa gửi đến, dù không giúp chú nhiều chỉ là một lời nguyện tắt xin Chúa thương chú mỗi lần đi ngang. Tạ ơn Chúa đã gửi chú đến vì nhờ chú mà Nó nhận ra hồng ân của Chúa trên đời nó. Chú đã và sẽ mãi là người bạn với những bài học Nó vô tình gặp trên cuộc đời Nó theo Chúa.

Lạy Chúa, con tạ ơn Chúa đã yêu thương con, ban cho đời con luôn đầy đủ những gì tốt nhất cho con, cho con cả một trái tim biết thổn thức để con làm việc. Ước gì những người con gặp cũng có được Chúa. Xin Chúa chọn, dùng con làm khí cụ trong tay của Chúa, cùng chia sẻ với những con người đang “thiếu thốn”. Và Chúa ơi, con tin Ngài nhưng như một đứa trẻ con, con vẫn muốn được thầm thỉ với Ngài: đừng quên con Chúa nhé!

Em nhỏ – FMI, Thanh Tuyển Huế