Cảm hứng khi đọc thư Thánh Phaolô

Mà sao ai cũng mến? Ai cũng muốn Ngài yêu, và yêu Ngài mãi mãi?


Sao Ngài hấp dẫn thế?

Mỗi lần đọc Thánh Kinh

Con dường như đứng nhìn

Tưởng tượng và ngẫm nghĩ

Chúa, chỉ một Chúa thôi

Mà sao ai cũng mến?

Ai cũng muốn Ngài yêu

Và yêu Ngài mãi mãi?

Con nhìn Thánh Phaolô

Người đàn ông Do Thái

Mỗi lần viết cho ai

Cứ như thể van nài

Yêu Ngài đi đừng sợ

“Phận tôi là tôi tớ

Được gọi làm Tông đồ

Dành riêng Đức Kitô

Loan Tin Mừng cứu độ” (x. Rm 1,1)

“Bao gian lao khốn khổ

Bao tủi hổ tù đày

Tôi xem vậy là hay

Để yêu Ngài trọn vẹn”. (x. 2Cr 12,10)

Lòng con thấy hổ thẹn

Khi nói con yêu Ngài

Đẫ khấn năm thứ hai

Mà Ngài chưa hiểu rõ.

Nhiều lần con muốn ngỏ

Chúa có phải người yêu

Mỗi sáng, lúc trưa chiều

Viếng thăm con nhè nhẹ?

Chúa – người hay nói khẽ

Trong vắng vẻ lặng thinh

Lại có lúc như rình

Xem (con) an bình hay bối rối.

Mỗi lần trong bóng tối

Con sai lỗi điều gì

Chúa vẫn dõi từng khi

Rồi tha đi chẳng ngại.

Lo con phải sợ hãi

Tưởng Ngài chẳng ở bên.

Gửi người bạn nhân hiền

Ngôi Ba đầy lửa mến.

Chúa ôi! Lòng cảm mến

Con dâng hiến tuổi xuân

Mong được ở thật gần

Bên Ngài

Người con thương mến.

           Maria Khuyên (Học viện Huế), FMI