Nhớ ơn
NHỚ ƠN Hồn con sung sướng Chúa ơi Thân con được sống trên đời quí thay! Ngài cho con sống đến nay Tâm hồn an lạc xác nầy còn...
NHỚ ƠN
Hồn con sung sướng Chúa ơi
Thân con được sống trên đời quí thay!
Ngài cho con sống đến nay
Tâm hồn an lạc xác nầy còn nguyên
Trải qua thời cuộc đảo điên
Bé thơ mất Mẹ ưu phiền trôi qua
Thiếu niên sống cảnh xa nhà
Ở cô nhi viện âu là phước may!
Ngài trao con ở trong tay:
Quí Mẹ Vô Nhiễm lòng đầy mến thương
Đến khi Tiểu học ra trường
Rời quê lên Huế được nương cậy nhờ
Nhập dòng Biển Đức đơn sơ
Đan sinh học tập đến giờ hiểu sâu
Ơn Trên sắp đặt nhiệm mầu
Chúa thương sắp xếp qua cầu đến nơi:
Chuyển qua Thiên Hữu kịp thời
Chính cha Tôn đã cho nơi sống nhờ
Tình thương Mẹ cả là Xơ
Rosalie Nghĩa đến giờ ai hơn?
Mẹ ơi sao được đền ơn!
Chính là nhờ Mẹ con hơn nhiều người
Nay con đang sống giữa đời
Hồn con hướng Mẹ trên trời cao xa
Con cứ mường tượng hôm qua
Sáu mươi năm chẵn như là giấc mơ
Chúa cho con sống đến giờ
Bảy mươi năm lẻ ai ngờ quá nhanh
Nay con vẫn sống an lành
Con cám ơn Mẹ đã dành cho con
Mẹ ơi tình Mẹ hơn non
Trường Sơn ghi tạc lòng con nhớ đời.
ĂN QUẢ NHỚ KẺ TRỒNG CÂY
Ăn trái nhớ kẻ trồng cây
Hồng ân Thiên Chúa tràn đầy lòng con
Tình thương hơn cả núi non
Đại dương, sông biển vẫn còn kém thua
Làm sao nói mấy cho vừa?
Để mà bày tỏ tình xưa Quý Bà
Madelène đã lên nhà
Thủy Yên đem xuống viện là Dục Anh
An bàng Nước Ngọt quê mình
Chăm lo nuôi dưỡng với tình Mẹ con.
Để rồi quý Mẹ tiếp còn
Lo cho ăn học để con được nhờ
Đưa con từ thuở dại khờ
Trải qua niên thiếu đến giờ lớn khôn
Uống ăn Mẹ đã lo tròn
Chính là sức khỏe Mẹ càng lo hơn
Marie Benoite năm trường
Chữa lành sốt rét lại thương quá nhiều
Francoise lòng xót thương yêu:
Tháng hè Mẹ đã cho nhiều đồ ăn
Saint Paul vẫn mãi luôn hằng
Vẽ vời khuyên bảo để hằng nhớ luôn
Rosalie Mẹ đã lên khuôn
Đem lên giới thiệu Cha Tôn của Trường:
Thiên Hữu đâu phải tầm thường
Thế mà được học Chúa thương dường nào!
Thời gian rồi được tuyển vào
Tại trường Quốc Học với bao chuyện lành
Để rồi chăm chỉ học hành
Bước qua Trung Học tiến nhanh vào đời
Chiếc thuyền nay đã ra khơi:
Chèo, lao, bát, cạy cho đời đỏ đen
Chú cho đuốc đổi sang đèn
Việt Nam sang Mỹ phận hèn của con
Hai bàn tay trắng mỏng dòn
Ngày nay hưởng được không còn thiếu chi
Thiên đàng dương thế vậy thì
Cúi đầu lạy tạ, ơn ghi suốt đời.
Nguyễn Khánh (con cô nhi Nước Ngọt)